Chiều thứ bẩy tôi về trong đơn lẻ
Áo trắng học trò nhớ kẻ phương xa
Thương người nước mắt nhạt nhoà
Cho áo trắng bơ vơ chiều thứ bẩy.
Họ yêu nhau họ có chiều thứ bẩy
Hoàng hôn về họ lại đón đưa nhau
Tôi cô đơn tôi ghét chiều thư bẩy
Thứ bẩy về tôi lại thấy cô đơn
Họ yêu nhau họ mến chiều thứ bẩy
Còn riêng tôi thứ bẩy ngủ trước ga
Tôi đâu chỉ có buồn và nhớ
Thứ bẩy về tôi đón hạt mưa rơi
Mưa rơi,đó chỉ có tôi mới biết
Thứ bẩy buồn
thứ bẩy nhớ
thư bẩy thương!