Tặng Em
Xa một ngày có lâu quá không e
Sao a thấy ngày cứ dài đến thế?
Đêm sài gòn thơm nghẹn ngào lòng hoa sữa
Ngôi sao e ngân ngấn khóc dưới trời
Ngày xa e a bỗng hóa cô đơn
Gió cũng chẳng vô tình qua cửa sổ
Một chiếc lá vàng rơi cũng làm a nhớ
Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy
Tình a bồng bềnh trôi theo gió heo may
Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm
Thơ a xuống dòng buông nghiêng dấu lặng...
Nỗi nhớ về e lấp mãi không đầy
A đã đánh dấu trên hàng cây xanh
Tặng e chút ít lòng thành
A bao năm tháng để giành không tiêu
Tặng e một sợi dây diều
Giữ hồn a khỏi đánh liều lên mây
Còn gì để tặng e đây?
Nghĩ nhanh kẻo lá trên cây sắp vàng...
Nhớ Em
Sáu tỉ người a chỉ nhớ mình e
Nhớ ban ngày không đủ, nhớ suốt đêm
Lòng thổn thức, tâm tư trằn trọc mãi
Xin đến với a, e đừng ái ngại
Trái tim a đang mở cửa đón chờ
Từ lúc iu e đời đẹp như thơ
A thèm khác hôn lên môi lên ngực
Khi e ngủ, a vẫn còn thao thức
Nhớ não nùng, thương iu quá e ơi!
A gọi tên e vang động đất trời
Không có nỗi nhớ nào hơn tình ái
Em có nghe tiếng anh đang vọng lại
Làm chim muông cầm thú thức nửa đêm
Vũ trụ biết rằng anh đã yêu em......
em chẳng thể nào quên được anh đâu
Dẫu đã bao lần nhắc mình đừng nhớ
Dẫu cố gạt anh ra khỏi niềm trăn trở
Nỗi nhớ chẳng vâng lời, nối nhớ cứ tìm anh
Em cố tìm sự lãng quên trong sắc trời xanh
Lại thấy anh chập chờn sau vòm lá
Chỉ một mình anh thôi mà nay bỗng hóa
Anh giữa đan xen, anh giữa cuộc đời
Cứ ngỡ gặp anh trong tiếng cười
Trong xao xác mưa rơi trong thì thầm tiếng lá
Trong tất cả vui buồn em có
Nghĩa là trong tất cả dẫu vắng anh.....