Giữ một trái tim đã không còn chung một nhịp đập, giữ một hình bóng phủ đầy vết xước liệu có khiến bản thân hạnh phúc hay chỉ chuốc lấy khổ đau. Vậy thì cớ sao không mạnh mẽ buông tay một lần?
Rất lâu rồi phải không em, hà cớ gì anh cứ mang chuyện tim yêu để dày vò chính bản thân mình bằng vô vàn vết xước theo thời gian cứ ăn sâu vào nỗi nhớ.
Người ta bảo rằng nếu còn yêu còn thương còn nhớ thì đừng vội vàng nói lời biệt ly nhưng đó chỉ là do trái tim anh đơn phương tự gây ra thương tổn. Anh ích kỷ giữ lấy tình yêu và cho rằng sẽ không ai có thể thay thế bằng cách trói buộc cảm xúc của mình vào một lối nghĩ duy nhất. Khi yêu thương trao đi quá lớn và sự hồi đáp của đối phương quá phũ phàng thì anh hiểu rằng yêu đôi khi còn là dám buông tay.
Thực tâm khi còn yêu sâu nặng chẳng ai nỡ buông vì buông tay chính là đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ, là dẫu còn yêu cũng chỉ dám lặng lẽ nhìn từ phía xa, là tim găm đầy những mảnh vỡ cũng đành chấp nhận bước đi. Nhưng nếu như buông tay mà em được bình yên thì anh sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của mình để em có được an yên.
Vì anh hiểu rằng hạnh phúc của mình chính là lúc được nhìn thấy em không vướng bận bất cứ điều gì.
Anh biết nếu như mình giữ được hình bóng của em nhưng trái tim không thuộc về nơi đây thì đó là sự cố chấp, cố chấp yêu, cố chấp giữ và cố chấp tự làm mình đau. Có lẽ khi đã cố chấp yêu thương em bằng trái tim đầy thương tổn thì anh sẽ tự nhận về mình thêm nhiều sai lầm khác nữa.
Anh đã từng nghĩ khi trao đi yêu thương chân thành nhất sẽ nhận lại sự chân thành nhưng giữa hai đầu nỗi nhớ, có một người đã buông tay thì bàn tay kia dẫu có cố gắng nắm thật chắc cũng chỉ như treo mình trên một sợi dây mỏng manh, sắp đứt. Khi đó hai từ “buông tay” đã hiện hữu trong suy nghĩ của anh với những giằng xé khó dứt bỏ. Nếu như buông thì em có giữ, nếu như buông thì tình mình sẽ về đâu…
Người ta bảo rằng đã yêu là phải vui, dù khóc cũng là vì hạnh phúc; nếu yêu thương nhau mà hằng ngày gom vào tim những bất an, thương tổn thì cớ sao không tự giải thoát cho bản thân mình bằng cách đối mặt và chấp nhận.
Giữ một trái tim đã không còn chung một nhịp đập, giữ một hình bóng phủ đầy vết xước liệu có khiến bản thân hạnh phúc hay chỉ chuốc lấy khổ đau. Vậy thì cớ sao không mạnh mẽ buông tay một lần?
Buông tay? Anh sẽ mất em? Buông tay? Mình đánh mất nhau mãi mãi.
Nhưng buông tay, em sẽ hạnh phúc…
Và buông tay, có thể sau này anh sẽ mỉm cười với lựa chọn đó…
Vì anh biết yêu là dám chấp nhận buông tay để người kia bình yên…
(Sưu tầm)